Cơn đại dịch Covid-19 quét qua nhân loại, làm hàng triệu người trên thế giới lâm vào cảnh khốn cùng. Nhưng chính trong kiếp nạn của toàn cầu, chúng ta nhận ra nhiều giá trị khác, mà ngày thường, khi bình yên mình không nhìn thấy hết: sự quan tâm, hỏi thăm khi hoạn nạn; cách chăm sóc nhân viên của những người có trách nhiệm; tình bạn, tình thân, tình gia đình, tình đồng hương, tình dân tộc… Không nằm ngoài luồng càn quét của dịch bệnh, Việt Nam nói chung và Tỉnh Bình Dương nói riêng đã chịu rất nhiều ảnh hưởng nặng nề, số ca nhiễm bệnh tăng nhanh, cuộc sống người dân gặp không ít khó khăn. Mỗi lần đọc tin tức, tôi không tránh khỏi cảm giác buồn rầu, xót xa.
Trong tình thế này, khi mà các chiến sĩ tuyến đầu đang vất vả ngày đêm chạy đua giành giật bệnh nhân từ cánh cửa tử thần, thì rất nhiều hoạt động khác ở địa phương cũng đang góp sức mình trong cuộc chiến chống lại đại dịch. Tập thể trường THCS Phú Mỹ chúng tôi cũng đã và đang tích cực tham gia các hoạt động tại địa phương với hi vọng sớm đẩy lùi dịch bệnh, cuộc sống bình yên, em thơ được đến trường, nhà máy được hoạt động… Và trong số những tấm gương tiêu biểu có nhiều đóng góp mà tôi muốn nhắc đến đây chính là thầy Nguyễn Tấn Đạt – Phó hiệu trưởng nhà trường.
Khi nhắc đến thầy, chắc hẳn đồng nghiệp và học sinh đều cảm thấy rất quen thuộc và kính mến. Với phong cách giản dị, gần gũi, thầy quan tâm chu đáo đến mọi hoạt động của nhà trường, luôn có những lời khuyên hữu ích cho học sinh, cả những lời động viên chân thành đến đồng nghiệp, cùng tập thể gắn chặt tình đoàn kết, tiến bộ. Và trong đợt dịch lần thứ 4 diễn ra trên địa bàn tỉnh, và từ khi địa phương Phú Mỹ ghi nhận ca nhiễm đầu tiên, thầy lại tích cực, xông xáo trong mọi công tác phòng chống dịch bệnh. Tuy không phải người địa phương, nhưng thật sự những đóng góp của thầy có thể nói là trên cả tuyệt vời.
Từ những ngày đầu, thầy luôn cập nhật, thông báo tình hình dịch bệnh một cách rất cụ thể đến tập thể sư phạm nhà trường, kèm theo đó là những lời động viên “Cố lên thầy cô ơi!, “Thực hiện 5K nghiêm túc nhé thầy cô!”, “Thầy cô đừng ra ngoài khi không thật sự cần thiết nhé!”… Nhiều, rất nhiều những tin nhắn, những lời động viên, chia sẻ được thầy gửi đến chúng tôi với tấm lòng chân thành, với tất cả sự quan tâm của một lãnh đạo, một đồng nghiệp đáng mến. Và rồi khi tình hình dịch bệnh diễn biến phức tạp hơn, thầy lại chia sẻ, vận động mọi người cùng tham gia công tác hỗ trợ địa phương từ những nhu yếu phẩm cần thiết, đến những hoạt động trực chốt kiểm soát, phân phát rau củ chuyển đến khu phong tỏa, những khẩu hiệu tuyên truyền, vận động phụ huynh và học sinh nêu cao ý thức và tinh thần hợp tác cùng chống dịch. Hay khi trường được thông báo sẽ trưng dụng làm khu cách ly thì thầy nhiệt tình giúp đỡ. Không chỉ thế, thầy còn thường xuyên thăm hỏi, động viên những thầy cô gặp khó khăn trong khoảng thời gian này, nhắc nhở chúng tôi giữ gìn sức khỏe, động viên người thân không quá lo lắng, chấp hành tốt chủ trương của nhà nước, của địa phương…
Thầy là vậy đó, luôn tận tâm, tận tụy với tất cả mọi việc, luôn chân quành với tất cả mọi người. Lúc nào có dịp đi ngang qua cung đường ĐX 001 hay ĐX 026, chúng ta đều dễ dàng bắt gặp hình ảnh thầy, có khi đang trực chốt, có khi hỗ trợ nước uống hay ít trái cây cho thầy cô đang hỗ trợ công tác tại đó. Một hình ảnh rất đỗi bình dị, thân thiện, nhiệt huyết, nhiệt tình, để lại nhiều ấn tượng đẹp. Và tôi nhớ như in câu nói của thầy: “Muốn thấy cầu vồng phải biết chấp nhận những cơn mưa – Hãy cùng đoàn kết đẩy lùi dịch bệnh, thầy cô ơi!”. Câu nói giản dị, không hề hoa mĩ một chút nào, nhưng thật sự lại có ý nghĩa thấm sâu. Tôi nhận ra trong lời nói ấy là tất cả tấm lòng, sự trăn trở suy tư trước tình hình dịch bệnh phức tạp đang diễn ra tại địa phương, là tất cả những nỗi đau thương khi nghĩ về các chiến sĩ tuyến đầu, là những đóng góp không mệt mỏi của thầy, và cũng là lời động viên sâu sắc nhất đối với tập thể nhà trường. Có lẽ vì vậy mà trong khoảng thời gian vừa qua, rất nhiều bạn Đoàn viên, các đồng chí Đảng viên, quý thầy cô noi gương thầy mà tích cực tham gia hỗ trợ cho địa phương.
Tôi viết những dòng này khi trong lòng còn đọng lại rất nhiều cảm xúc và suy nghĩ về một người lãnh đạo, về đồng nghiệp của mình. Bên cạnh sự nể phục về một con người tài giỏi, tôi còn thấy ở thầy một người sống rất tình cảm, nhiệt thành với tất cả. Và nhất là cách mà thầy đã truyền năng lượng, động viên tập thể sư phạm nhà trường cùng đồng lòng, chung tay góp sức trong cuộc chiến chống lại dịch bệnh Covid-19. Tôi còn học được từ thầy cách yêu mến, sẻ chia cùng tập thể. Tôi tin rằng bằng tất cả sự nổ lực cố gắng, chúng ta rồi sẽ chiến thắng đại dịch, sẽ nhìn thấy cầu vồng sau mưa, cuộc sống sẽ được bình yên.
Chúng tôi trên mạng xã hội